24/11/11

Em chờ anh...


rên thế giới bao la rộng lớn, tìm được một nửa yêu thương là chuyện không đơn giản, nhưng có được ở bên nhau hay không là do duyên trời... Có rất nhiều chuyện tình làm cảm động lòng người, bởi thế... tình yêu luôn được người ta trân trọng và tôn thờ...
***
Một buổi chiều mưa phùn nhẹ, cô ấy làm xong tất cả hồ sơ để bàn giao công việc, sắp xếp lại đồ đạc trong căn phòng, chuẩn bị hành lý cho một chuyến đi, và sống những ngày tháng cô dành cho cô.Cô làm xong trách nhiệm và bổn phận của mình đối với người thân, bạn bè... với tất cả ai quan tâm, lo lắng cho cô, còn bản thân thì cô đã bỏ qua quá nhiều thời gian, giờ đây khi thời gian không nhiều, cô quyết định sống cho mình một cách mãn nguyện âm thầm. E-mail gửi đi cho một địa chỉ lạ cũng như quen, vì cô hay nhìn nó nhưng chưa gửi vào nó bao giờ, đó là việc cuối cùng cô làm, rồi… cô ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn những hạt mưa và hình dung những cái cô cần; tuy chúng vô hình, bất định và mơ hồ, nhưng cô ấy vẫn tìm vì sẽ không còn cơ hội nào để thực hiện… Bất kì ai cũng không biết cô sắp đi, cô sợ… sợ nhìn thấy những ánh mắt đau khổ, sẽ làm cô càng thêm chua xót và sẽ lưu luyến nhiều, có thể là cô ấy ích kỉ quá, nhưng hãy cho cô ấy làm như thế, hãy để cô ấy ích kỉ thêm lần này thôi, vì sẽ không còn lần nào nữa…
Cô ấy đi tìm về một nơi, ở đó có cái mà cô cần, chỉ đơn giản là hai chữ "bình yên” thôi, vì đã từ lâu cô không còn được cảm nhận hai chữ ấy, cô chỉ cần cho mình được như thế thôi, cũng đủ lắm rồi. Vì cuộc sống của cô đã thay đổi quá nhiều, cuốn theo những ngày tháng hối hả tấp nập, cô ấy đã quên mình đã thiếu thốn như thế nào, và đã bỏ quên những gì cô cần… Cô đi tìm bình yên thật sự thuộc về mình, mặc dù cô biết có một nơi cô sẽ tìm thấy nó cô nhưng cô không thể tới đó vì cô không biết nó ở đâu vì nó gắn với một người, mà người thì luôn di chuyển... Nhưng cô không bỏ cuộc, và tìm nó trong những bất cứ thứ gì, chỉ cần cảm nhận được thì đó là bình yên... Cô tìm bình yên trong những cơn mưa đầu mùa, nhẹ nhàng và êm dịu. Tại sao lại cô lại tìm thấy bình yên trong mưa? Vì hầu hết những kí ức của cô đều gắn liền với những cơn mưa, cô tìm bình yên trong kí ức… vui và buồn, cô đi ngược thời gian trở về với quá khứ, nhìn lại mọi thứ một lần, để khi đi, cô sợ mình bỏ quên quá nhiều… Cô thấy tuổi thơ cô thật êm đềm, được ba mẹ yêu thương chăm sóc bảo ban, cô có những người bạn rất tuyệt vời. Cô nhớ cô hay thường tắm mưa sau nhà và cả những lúc đi học về, có đôi lần những cơn mưa bất chợt, ngạc nhiên và thú vị, cô lười mặc áo mưa,  uhmm, thôi kệ, để thế thì mát hơn, như thế có thể cảm nhận được mưa bằng mọi giác quan... Mưa! Cô ấy cũng chẳng buồn chạy, uh, chạy để làm gì chứ khi mà phía trước cũng chỉ là mưa thôi?
Cô yêu mưa, nhẹ nhàng, êm dịu…
Cô tìm bình yên trong nắng, cô thích nhìn những tia nắng buổi bình minh, nó thanh thoát và rạng ngời mang lại cho cô sự ấm áp; cô muốn sau khi thức dậy, mình luôn được ngắm bình minh như thế, cô sợ lắm một ngày cô không thể thức dậy nữa…
Cô tìm bình yên trong gió. Những luồng không khí chuyển động khắp không trung, không màu,  không mùi, không vị nhưng ai cũng cảm nhận được. Gió vô hình nhưng sự hiện diện của gió lại hữu hình. Cô thấy gió khi tóc ai bay theo cơn gió hối hả về phía chân trời. Cô thấy gió khi chiếc lá rơi xuống nhảy múa giữa không trung. Cô thấy gió khi những giọt sương rung rinh trên lá. Cô  thấy gió khi hạt mưa bóng mây xiên xiên trong nắng. Gió mang nhiều tâm trạng vì ai cũng gửi những nỗi niềm của mình vào trong gió mong gió sẽ mang đến bên người mình yêu thương., cô cũng vậy… Nhưng chẳng vì thế mà gió nặng lòng, gió vẫn vô tư thoải mái đi khắp chốn cùng nơi. Gió luôn nhẹ nhàng, luôn mát dịu và tình cảm. Đã có những lúc lòng cô nặng trĩu những suy nghĩ, nhưng băn khoăn, những khi không còn biết sẽ làm gì và cô tìm đến gió. Cô ấy đến một nơi lộng gió, chỉ có gió và cô, rồi… cô thấy mình như đang bay theo gió.
Cô thấy sắc vàng của nắng trong gió, cô nghe được  âm thanh của nước trong gió, cô ngửi mùi hương của hoa trong gió. Cô đã từng mơ ước sẽ được vô tư như gió, không âu lo, không phiền muộn, được bay đến những nơi chân trời góc bể,… bây giờ thì cô đang tận hưởng cảm giác ấy, cô phiêu lưu cùng gió và cô mỉm cười,  cười vì cái bình yên dịu dàng gió mang lại cho cô. Và… cô tìm bình yên trong những kí ức về anh… 
Cô cảm nhận được bình yên mỗi khi ở cạnh anh, cô thấy bình yên đến lạ, khuôn mặt, nụ cười, giọng nói, ánh mắt, cử chỉ của anh, dường như cô đã thuộc nằm lòng. Cô thích ở cạnh anh, thích đi tìm hiểu về anh, thích mỗi ngày được nhìn thấy anh, thích được ngồi cạnh anh dù chỉ trong im lặng,... cô thích sự ấm áp khi anh nắm lấy tay cô, thích cảm giác hồi hộp khi chuông điện thoại reo, thích được ngồi sau ôm lấy anh… khi ấy cô thấy mình bình yên vô cùng… 
Quá khứ như một chiếc dvd được tua lại… 
Cô và anh ấy quen nhau lúc cả hai đang học phổ thông, lúc đó còn nhỏ lắm nên cô chỉ nghĩ đơn giản là đó chỉ là tình yêu trẻ con, những tình cảm ngốc xít tưởng chừng có thể quên nhanh thôi, nhưng sự thực lại không phải thế… Quen nhau vội vàng và cũng chia tay vội vàng lắm… Đúng là cái gì đến nhanh thì cũng sẽ ra đi rất nhanh. Cái gì đẹp đẽ, là hạnh phúc nếu như không biết trân trọng, gìn giữ thì cũng sẽ rời bỏ ta mà đi. Nhưng những ngày bên anh, cô cảm thấy hạnh phúc lắm, những cảm giác cô chưa có bao giờ. Tuy thời gian bên nhau không được bao lâu nhưng những gì nó để lại trải qua ngần ấy năm, cô không quên đi một chi tiết nào.
Cô đã cố, cố chấp nhận và bỏ qua hết những lỗi lầm mà anh ấy đã làm tổn thương cô, nhưng đợi đến khi cô không còn tiếp tục lừa gạt chính mình được nữa, sau khi suy nghĩ rất nhiều cô chấp nhận buông tay, để anh ấy đi thật sự: "Anh àh,  em có rất nhiều điều muốn nói,… đầu tiên, em cám ơn anh đã mang lại cho em những ngày qua, thật sự rất vui và hạnh phúc… nhưng bây giờ thì anh đã khác xưa rồi. Chúng ta quen nhau vội vàng quá, em đến với anh một cách vô tư không suy nghĩ, băn khoăn nhiều vì chỉ đơn giản là em thích anh thế thôi, em muốn được ở cạnh anh mỗi ngày và thích được nhìn khuôn mặt anh, lạnh lùng nhưng em thích nó… Còn anh chưa bao giờ nói là anh thích em, đến bây giờ em không biết em là gì của anh nữa, những lời nói anh nói với em, em không biết câu nào thật, câu nào là giả. Em cũng không biết em ở vị trí nào trong tim anh nữa hoặc cũng có thể là không có. Và em biết, ngoài em ra, anh còn có nhiều người khác nữa, có thể anh coi em như một con ngốc… mà em ngốc thật. Có thể em chưa hiểu con người anh, nhưng em nào đâu có cơ hội đó, anh luôn khép kín, ít khi chia sẻ với em những gì anh nghĩ. Em chịu đựng đủ lắm rồi, chúng ta dừng lại thôi, em không muốn kéo dài thêm những ngày tháng mệt mỏi, dai dẳng, chờ đợi. Em muốn kết thúc những suy nghĩ, băn khoăn; em không muốn lúc nào cũng phải đoán mò những suy nghĩ của anh. Em thật sự thích anh, nhưng không vì thế mà em mãi lừa gạt chính mình, em không muốn tiếp tục trốn tránh, làm như không biết gì.Tuy rất đau khổ nhưng em không hề trách anh… kết thúc nhé anh! Tạm biệt anh…"
Nói như thế nhưng cô ấy vẫn chờ, vẫn hy vọng anh sẽ giữ cô lại, vẫn trông đợi được nghe những lời anh giải thích, nhưng tất cả cô nhận lại được chỉ là sự im lặng… Sự im lặng ấy đã đánh tan mọi hy vọng của cô, một sự im lặng kết thúc mãi mãi, anh chấp nhận để cô đi. Cô khóc nhiều lắm, vì mất anh là cô mất đi quá nhiều, từ nay cô không còn nhìn thấy ánh mắt của anh, giọng nói của anh, và không còn nhìn được gương mặt anh,… Khi đánh mất những gì mình yêu thương, trân trọng thì người ta đương nhiên sẽ khóc… 
Nhưng sự thực thì không phải như cô nghĩ… 
Rồi thời gian dần qua, cô ấy sống lặng lẽ, học tập rồi tốt nghiệp, đi làm cho một công ty. Hai người đã không liên lạc gì với nhau từ ngày ấy. Cuộc sống quả thật nhàm chán đối với cô, tựa như được lập trình và theo đó mà làm, lặp đi lặp lại như thế hết ngày này qua ngày khác. Cuộc sống bộn bề làm cô quên mất cô thật sự cần gì cho bản thân. Luôn vui vẻ với mọi người, năng nổ trong công việc, là một người con hiếu thảo, là một người bạn tin cậy, nhưng không ai biết tồn tại trong cô một nỗi buồn thầm lặng, như thế cô sống chỉ cho trọn ngày vẹn tháng, không còn biết niềm vui thật sự là gì nữa.
Cô héo hon dần theo năm tháng khi biết được mình không còn sống được bao lâu… vì bệnh nan y đang hoành hành, sự thật khiến cô ngỡ ngàng và ngã quỵ, nhưng vì gia đình, cô phải mạnh mẽ trước mặt tất cả mọi người, âm thầm hoàn thành những gì còn dở dang, và cố gắng làm xong trách nhiệm của một người con… và sống những ngày còn lại cho riêng mình. Thời gian lấy đi của cô nhiều thứ nhưng nó cũng là động lực giúp cô có can đảm nói lên tâm tư của cô với người mang lại cho cô hạnh phúc nhưng cũng để lại đau khổ nhiều. Cô gửi cho anh ấy một e-mail, cũng là để kết thúc những gì cô muốn một cách mãn nguyện và để ra đi không hối tiếc một điều gì:
"Anh à, là em… Thời gian qua anh ra sao? Sống có tốt không? Anh có đang quen với ai không? Anh đang làm gì?... Anh thông cảm nhé, em hỏi nhiều quá phải không, nhưng em muốn biết nhiều hơn thế nữa kia… Từ lúc ấy đến nay cũng đã mấy năm rồi hả anh, em thì cũng rất tốt, tuy có hơi vất vả nhưng cũng đã qua. Em muốn nói với anh nhiều lắm, không biết bắt đầu từ đâu… Trong thời gian qua, em đã sống không có anh, như những ngày trước khi gặp anh, em vẫn như bây giờ, đơn độc một mình, em cũng đã thử tìm cho mình một chốn bình yên nơi những người khác, nhưng em không tìm thấy anh à. Và em bỏ cuộc, em không tìm nữa vì em nhận ra rằng em biết bình yên của mình ở đâu nhưng cứ mải miết đi tìm thì quả thật ngớ ngẩn…
Anh, trong khoảng thời gian qua, ngày nào em cũng nghĩ về anh, em muốn biết cuộc sống của anh như thế nào, muốn biết những gì liên quan đến anh, nhưng em không bao giờ dám hỏi, và em cũng không có quyền hỏi, vì… chúng ta chia tay rồi. Vì thế, em đã rất cố gắng, cố gắng sẽ thôi quan tâm anh nữa, sẽ không nhớ anh đến nỗi chạy qua nhà anh và chỉ đứng thế thôi. Sẽ không khóc vì anh hàng đêm nữa, sẽ không chạnh lòng khi nhìn thấy hai người nào đó nắm tay nhau đi trên con đường tụi mình hay đi, sẽ không bất chợt nghĩ đến anh khi có ai đó gọi tên anh, sẽ không chú ý đến cái nick của anh đang sáng. Và sẽ không tìm đến những gì liên quan đến anh nữa…
Nhưng tất cả em không làm được, em không biết em phải làm thế nào để có thể quên anh đi, em không biết… Nhưng trong lòng em luôn tồn tại một câu hỏi mà bây giờ em muốn hỏi anh: anh có từng thích em không, dù chỉ là cảm giác thôi? Chỉ như thế thôi, anh có thể trả lời em không? Nếu như trước khi em đi, em có thể biết được câu trả lời thì ông trời vẫn còn thương em lắm! Em sắp phải rời bỏ mọi thứ để mãi mãi ra đi, em không muốn phải khuấy động cuộc sống của anh, nhưng em không nói ra những gì trong lòng thì em sẽ không cam tâm… em không cam tâm. Ước nguyện còn lại sau cùng của em là được nhìn thấy anh lần cuối, vì… em nhớ anh, nhớ anh đã mấy năm rồi. Anh có thể hứa với em rằng anh sẽ sống thật tốt, thật hạnh phúc không? Em mong rằng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với anh, hình như đây là lời hứa đầu tiên em cần anh hứa, anh làm được mà, phải không? Rồi mọi chuyện cũng sẽ là quá khứ… Hãy luôn vui nha anh. Nếu như duyên trời sắp xếp cho chúng ta gặp nhau, thì em tin anh sẽ tìm thấy em, em sẽ chờ anh… em sẽ cố gắng…"
http://x42.xanga.com/d1cd763a66c33124042562/m89698773.jpg
Anh ấy thật sự sốc khi đọc được những dòng ấy… Anh không nghĩ là từ khi ấy cho đến bây giờ cô ấy thích anh tới vậy. Anh nghĩ là cô đã có một cuộc sống mới bên người mình yêu thương, nhưng không… Và anh bàng hoàng khi biết rằng anh sẽ vĩnh viễn mất đi cô, giờ đây anh ấy mới thấy, mình thật sự sai lầm, và thật ngốc khi đã để cô ấy rời bỏ, anh đã không biết gìn giữ niềm hạnh phúc mà chỉ có cô ấy mới mang lại cho anh… Nhưng số phận không cho phép anh làm như vậy, anh không dám níu kéo cô lại, với hoàn cảnh của anh, anh không thể giữ lại cô bên cạnh mình, vì thế anh càng không dám nói là anh cần cô ấy đến mức nào.
Anh rất muốn nói yêu cô, yêu rất nhiều nhưng không thể. Mỗi lần được ở bên cô, anh cảm thấy vui lắm, những trò đùa trẻ con anh cho là ngớ ngẩn của cô thật sự làm cho anh dễ chịu và nhẹ nhàng. Và vẻ mặt tươi cười, vô tư ấy làm cho anh thấy thế giới này thật đẹp lạ kì và không còn u ám như trước khi anh gặp cô, anh không bao giờ nói anh thật sự thích cô vì anh không muốn để cô có bất kì niềm tin nào, vì anh sẽ rời bỏ cô, anh không muốn cô ấy thất vọng... Vì anh sắp phải di dân theo gia đình, anh không có can đảm để nói, anh sợ, sợ sẽ làm cô ấy buồn, anh không nghĩ là cô ấy thích anh nhiều đến thế, thà để cô giận và trách anh, như thế sẽ làm cho cô quên anh nhanh hơn, đó là lý do anh không thể giữ cô bên cạnh, anh ấy không biết tương lai sẽ ra sao, bởi thế anh không có lý do nào buộc cô ấy phải chờ đợi. Có thể anh ấy sẽ về, nhưng bao nhiêu năm? Vài ba năm hay suốt cả đời? Anh để cô ấy được tự do đi tìm kiếm hạnh phúc mới, nhưng anh quên rằng niềm hạnh phúc của cô là anh.
Anh không muốn cho cô ấy biết quá nhiều về anh, vì càng biết nhiều thì sẽ lâu quên, anh muốn ở cạnh cô trong im lặng, để tận hưởng thật trọn vẹn những gì cô mang lại cho anh,... anh không muốn nghĩ đến điều đó…
Sự bình yên nhẹ nhàng, sự vô tư, trong sáng trong ánh mắt cô, ở bên cô, anh cảm thấy thế giới thật đẹp, dường như không còn những trăn trở, suy tư ngự trị trong tâm hồn anh, chỉ còn là những phút yên bình thật sự… mà không ai đem lại cho anh… Thà để cô ấy quên anh đi còn hơn là để cô ấy phải trông chờ một tương lai vô hình… Thường thì số phận hay thích trêu người. Người ta thường ví tình yêu như những thứ thật thiêng liêng, thật đẹp đẽ, nhưng có thể hình dung tình yêu như những mảnh giấy được cắt thành hình trái tim. Cắt thật đẹp, ta có một trái tim nguyên vẹn,  một cặp đôi hoàn hảo. Nhưng Chúa trời nào để cho ai cũng được ở bên một nửa thật sự của mình? Ngài cầm hàng vạn, hàng tỷ mẩu giấy hình trái tim đó và xé đôi, trộn lẫn chúng vào nhau... Thế là giữa thế gian rộng lớn, chúng ta lại phải mò mẫm, tìm kiếm nửa còn lại. Có những đôi may mắn,  họ tìm thấy nhau giữa muôn vạn con người, và... rất hạnh phúc. Những đôi kém may mắn hơn,  do không tìm ra hoặc đã lầm tưởng người khác là một nửa của mình. Những mẩu giấy được chấp vá vẫn sẽ tạo thành hình trái tim, nhưng nó không hoàn hảo, trọn vẹn. Kết quả cũng có thể là một "happy ending", cũng có thể là nước mắt. Tuy họ đã tìm thấy nhau, giữa trời đất bao la rộng lớn tìm kiếm được một nửa yêu thương thật không dễ dàng nhưng số phận lại không cho họ được toại nguyện ở bên nhau… 
Anh trả lời mail của cô ấy, anh nói ra hết những gì anh nghĩ, nói lên tình cảm thật của anh, cái mà anh đã chôn vùi bao năm nay để vượt qua những ngày tháng vô vị khi không có cô ở bên, anh nói hết tất cả vì anh không muốn mình đánh mất thêm một cơ hội này nữa dù là mong manh, cô ấy đọc được hay không là do ý muốn của Chúa trời. Anh hy vọng nhiều lắm, hy vọng như chưa bao giờ hy vọng, anh hy vọng sẽ tìm được cô trước khi anh vĩnh viễn không còn gặp được cô nữa, anh muốn ôm chặt cô trong lòng, được nắm bàn tay bé nhỏ ấm áp mang lại sức mạnh cho anh, muốn được hôn nhẹ lên trán cô, và muốn ngắm nhìn đôi mắt dịu dàng nồng ấm ấy thêm một lần nữa trong đời… 
Còn cô… chờ đợi anh nhưng… 
Cô không còn sức lực nữa rồi, toàn thân mất cảm giác… cô mệt mỏi, ánh mắt vô hồn hướng về một nơi xa xăm, cô đang nhìn thấy một thế giới khác, nơi cô sẽ đến chăng? Hay cô đang nhìn về kí ức, nhìn một cách rất nhanh, để không phải bỏ sót lại? Cô nhìn về người ấy… trong sâu thẳm ánh mắt ấy, còn đó những hy vọng mong manh… mong chờ được thấy người mình yêu, chờ đợi, chờ đợi tựa như một thói quen đã khắc sâu vào tiềm thức… Khi người ta đã đủ đau khổ và quá sức chịu đựng,  người ta sẽ khóc. Cô khóc khi chợt nhận ra rằng cuộc sống quá ngắn ngủi, khi ấy là lúc cô thấy yêu cuộc sống vô cùng. Những giọt nước mắt trên khóe mi từ từ nối nhau rơi xuống, dường như chúng đã quen với việc này lắm rồi, nhưng lần này lại khác, chúng hối hả hơn gấp gáp hơn, vì lần này là lần cuối cùng trong đời, cô ấy khóc… Lần cuối cùng cô ấy khóc vì nhớ về người mà cô ấy đã nhớ trong ngần ấy năm; khóc vì cho đến tận bây giờ, cô ấy nhận ra: thứ tình cảm lần đầu tiên cô được biết tới và chỉ trao cho một người duy nhất ấy đó là… tình yêu thật sự, vì chưa bao giờ cô ấy nghĩ tình yêu là sẽ như thế nào. Khóc… để kết thúc những cơn đau hành hạ mỗi đêm. Cô nhắm nghiền mắt lại, nước mắt rơi nhiều… rồi ngưng lại mãi mãi. Cho đến cuối đời, cô ấy vẫn ôm mãi một hình bóng đã thuộc về quá khứ xa xôi. Cũng có thể là bất công quá, nhưng chỉ có cái chết mới đem lại sự vĩnh hằng, và một tình yêu trọn vẹn.
Đã quá muộn rồi, cô ấy không chờ anh được nữa, cô đã quá mệt mỏi rồi, cô trút hơi thở cuối cùng khi anh vừa bước vào phòng, anh chạy nhanh đến bên giường bệnh, anh không tin là mọi chuyện đã trễ, dường như cả thế giới đổ sầm trước mắt anh… Anh nhẹ nhàng nâng cô ấy lên, ôm chặt vào lòng và cảm nhận, yêu thương, xót xa, tiếc nuối, trách móc và gào khóc… Mọi mong muốn của anh cũng như của cô, giản dị chân thành là thế nhưng không thể thực hiện được…  Anh ấy đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng… Cô ấy đã hết thời gian... Anh nghẹn ngào trong nước mắt ân hận: tại sao em không chờ anh? Em muốn biết câu trả lời mà, tại sao đi nhanh như thế thì sao anh nói cho em biết được, tại sao…? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ?... Hàng loạt câu hỏi đứt quãng bởi những tiếng nấc làm nát tan cõi lòng… Hỏi chỉ đơn giản là hỏi thế thôi, vì không có ai trả lời anh. Trong cuộc đời, mất thì có thể tìm lại được nhưng cũng có trường hợp mất đi thì không bao giờ có được nữa,… đôi khi bỏ lỡ một cơ hội thì sẽ không có cơ hội thứ hai. Vì thế, anh ấy cứ ôm mãi một niềm hối tiếc, nỗi day dứt và cả tình yêu chân thành anh dành cho cô ấy sống như thế cho đến hết cuộc đời.
alone8mq.gifVì anh đã hứa với cô ấy là sẽ sống thật hạnh phúc, là lời hứa đầu tiên mà anh hứa với cô, cho nên anh phải tiếp tục sống. Và niềm hạnh phúc anh ấy có là tình yêu chân thành từ cô, nhờ nó mà anh đã sống thật tốt. Anh không thể làm cô ấy buồn và thất vọng vì anh… Vì anh biết cô ấy luôn dõi theo anh từng ngày… Một tình yêu dang dở nhưng trọn vẹn.
Một ngày kia, anh đang đứng nơi mà cô ấy từng đến, nhìn về phía chân trời xa xa, những tia nắng héo hắt cuối cùng cũng lần lượt chiếu xuống, ánh sáng yếu ớt dần… Anh luôn mang trong lòng một niềm tin, tin rằng ở phía chân trời xa xôi kia, cô ấy vẫn đang chờ anh đến… Tình yêu của họ chỉ mới bắt đầu, cuộc hẹn hò đầu tiên của hai người, lần này thì đương nhiên anh ấy sẽ đến. Hai người sẽ gặp nhau nơi chân trời bình yên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét