24/11/11

Nếu muốn ly hôn, hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh...

Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình.

Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.

Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần
Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ...

Dew đã bước vào cuộc đời tôi.

Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.

Dew nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình.

Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể.

Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc.

Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thư giãn.

Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.

Luc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.
Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.

Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn.

Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng.

Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”.

Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew.

Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói.

Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.

Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.

Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.

Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?”.

Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”.

“Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.

Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty.
Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng.

Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe".

Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần.

Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn.

Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”.

Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.

Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.

Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.

Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi".

Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”.

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Dew, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em”.

Dew như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty.

Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”.

Em chờ anh...


rên thế giới bao la rộng lớn, tìm được một nửa yêu thương là chuyện không đơn giản, nhưng có được ở bên nhau hay không là do duyên trời... Có rất nhiều chuyện tình làm cảm động lòng người, bởi thế... tình yêu luôn được người ta trân trọng và tôn thờ...
***
Một buổi chiều mưa phùn nhẹ, cô ấy làm xong tất cả hồ sơ để bàn giao công việc, sắp xếp lại đồ đạc trong căn phòng, chuẩn bị hành lý cho một chuyến đi, và sống những ngày tháng cô dành cho cô.Cô làm xong trách nhiệm và bổn phận của mình đối với người thân, bạn bè... với tất cả ai quan tâm, lo lắng cho cô, còn bản thân thì cô đã bỏ qua quá nhiều thời gian, giờ đây khi thời gian không nhiều, cô quyết định sống cho mình một cách mãn nguyện âm thầm. E-mail gửi đi cho một địa chỉ lạ cũng như quen, vì cô hay nhìn nó nhưng chưa gửi vào nó bao giờ, đó là việc cuối cùng cô làm, rồi… cô ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn những hạt mưa và hình dung những cái cô cần; tuy chúng vô hình, bất định và mơ hồ, nhưng cô ấy vẫn tìm vì sẽ không còn cơ hội nào để thực hiện… Bất kì ai cũng không biết cô sắp đi, cô sợ… sợ nhìn thấy những ánh mắt đau khổ, sẽ làm cô càng thêm chua xót và sẽ lưu luyến nhiều, có thể là cô ấy ích kỉ quá, nhưng hãy cho cô ấy làm như thế, hãy để cô ấy ích kỉ thêm lần này thôi, vì sẽ không còn lần nào nữa…
Cô ấy đi tìm về một nơi, ở đó có cái mà cô cần, chỉ đơn giản là hai chữ "bình yên” thôi, vì đã từ lâu cô không còn được cảm nhận hai chữ ấy, cô chỉ cần cho mình được như thế thôi, cũng đủ lắm rồi. Vì cuộc sống của cô đã thay đổi quá nhiều, cuốn theo những ngày tháng hối hả tấp nập, cô ấy đã quên mình đã thiếu thốn như thế nào, và đã bỏ quên những gì cô cần… Cô đi tìm bình yên thật sự thuộc về mình, mặc dù cô biết có một nơi cô sẽ tìm thấy nó cô nhưng cô không thể tới đó vì cô không biết nó ở đâu vì nó gắn với một người, mà người thì luôn di chuyển... Nhưng cô không bỏ cuộc, và tìm nó trong những bất cứ thứ gì, chỉ cần cảm nhận được thì đó là bình yên... Cô tìm bình yên trong những cơn mưa đầu mùa, nhẹ nhàng và êm dịu. Tại sao lại cô lại tìm thấy bình yên trong mưa? Vì hầu hết những kí ức của cô đều gắn liền với những cơn mưa, cô tìm bình yên trong kí ức… vui và buồn, cô đi ngược thời gian trở về với quá khứ, nhìn lại mọi thứ một lần, để khi đi, cô sợ mình bỏ quên quá nhiều… Cô thấy tuổi thơ cô thật êm đềm, được ba mẹ yêu thương chăm sóc bảo ban, cô có những người bạn rất tuyệt vời. Cô nhớ cô hay thường tắm mưa sau nhà và cả những lúc đi học về, có đôi lần những cơn mưa bất chợt, ngạc nhiên và thú vị, cô lười mặc áo mưa,  uhmm, thôi kệ, để thế thì mát hơn, như thế có thể cảm nhận được mưa bằng mọi giác quan... Mưa! Cô ấy cũng chẳng buồn chạy, uh, chạy để làm gì chứ khi mà phía trước cũng chỉ là mưa thôi?
Cô yêu mưa, nhẹ nhàng, êm dịu…
Cô tìm bình yên trong nắng, cô thích nhìn những tia nắng buổi bình minh, nó thanh thoát và rạng ngời mang lại cho cô sự ấm áp; cô muốn sau khi thức dậy, mình luôn được ngắm bình minh như thế, cô sợ lắm một ngày cô không thể thức dậy nữa…
Cô tìm bình yên trong gió. Những luồng không khí chuyển động khắp không trung, không màu,  không mùi, không vị nhưng ai cũng cảm nhận được. Gió vô hình nhưng sự hiện diện của gió lại hữu hình. Cô thấy gió khi tóc ai bay theo cơn gió hối hả về phía chân trời. Cô thấy gió khi chiếc lá rơi xuống nhảy múa giữa không trung. Cô thấy gió khi những giọt sương rung rinh trên lá. Cô  thấy gió khi hạt mưa bóng mây xiên xiên trong nắng. Gió mang nhiều tâm trạng vì ai cũng gửi những nỗi niềm của mình vào trong gió mong gió sẽ mang đến bên người mình yêu thương., cô cũng vậy… Nhưng chẳng vì thế mà gió nặng lòng, gió vẫn vô tư thoải mái đi khắp chốn cùng nơi. Gió luôn nhẹ nhàng, luôn mát dịu và tình cảm. Đã có những lúc lòng cô nặng trĩu những suy nghĩ, nhưng băn khoăn, những khi không còn biết sẽ làm gì và cô tìm đến gió. Cô ấy đến một nơi lộng gió, chỉ có gió và cô, rồi… cô thấy mình như đang bay theo gió.
Cô thấy sắc vàng của nắng trong gió, cô nghe được  âm thanh của nước trong gió, cô ngửi mùi hương của hoa trong gió. Cô đã từng mơ ước sẽ được vô tư như gió, không âu lo, không phiền muộn, được bay đến những nơi chân trời góc bể,… bây giờ thì cô đang tận hưởng cảm giác ấy, cô phiêu lưu cùng gió và cô mỉm cười,  cười vì cái bình yên dịu dàng gió mang lại cho cô. Và… cô tìm bình yên trong những kí ức về anh… 
Cô cảm nhận được bình yên mỗi khi ở cạnh anh, cô thấy bình yên đến lạ, khuôn mặt, nụ cười, giọng nói, ánh mắt, cử chỉ của anh, dường như cô đã thuộc nằm lòng. Cô thích ở cạnh anh, thích đi tìm hiểu về anh, thích mỗi ngày được nhìn thấy anh, thích được ngồi cạnh anh dù chỉ trong im lặng,... cô thích sự ấm áp khi anh nắm lấy tay cô, thích cảm giác hồi hộp khi chuông điện thoại reo, thích được ngồi sau ôm lấy anh… khi ấy cô thấy mình bình yên vô cùng… 
Quá khứ như một chiếc dvd được tua lại… 
Cô và anh ấy quen nhau lúc cả hai đang học phổ thông, lúc đó còn nhỏ lắm nên cô chỉ nghĩ đơn giản là đó chỉ là tình yêu trẻ con, những tình cảm ngốc xít tưởng chừng có thể quên nhanh thôi, nhưng sự thực lại không phải thế… Quen nhau vội vàng và cũng chia tay vội vàng lắm… Đúng là cái gì đến nhanh thì cũng sẽ ra đi rất nhanh. Cái gì đẹp đẽ, là hạnh phúc nếu như không biết trân trọng, gìn giữ thì cũng sẽ rời bỏ ta mà đi. Nhưng những ngày bên anh, cô cảm thấy hạnh phúc lắm, những cảm giác cô chưa có bao giờ. Tuy thời gian bên nhau không được bao lâu nhưng những gì nó để lại trải qua ngần ấy năm, cô không quên đi một chi tiết nào.
Cô đã cố, cố chấp nhận và bỏ qua hết những lỗi lầm mà anh ấy đã làm tổn thương cô, nhưng đợi đến khi cô không còn tiếp tục lừa gạt chính mình được nữa, sau khi suy nghĩ rất nhiều cô chấp nhận buông tay, để anh ấy đi thật sự: "Anh àh,  em có rất nhiều điều muốn nói,… đầu tiên, em cám ơn anh đã mang lại cho em những ngày qua, thật sự rất vui và hạnh phúc… nhưng bây giờ thì anh đã khác xưa rồi. Chúng ta quen nhau vội vàng quá, em đến với anh một cách vô tư không suy nghĩ, băn khoăn nhiều vì chỉ đơn giản là em thích anh thế thôi, em muốn được ở cạnh anh mỗi ngày và thích được nhìn khuôn mặt anh, lạnh lùng nhưng em thích nó… Còn anh chưa bao giờ nói là anh thích em, đến bây giờ em không biết em là gì của anh nữa, những lời nói anh nói với em, em không biết câu nào thật, câu nào là giả. Em cũng không biết em ở vị trí nào trong tim anh nữa hoặc cũng có thể là không có. Và em biết, ngoài em ra, anh còn có nhiều người khác nữa, có thể anh coi em như một con ngốc… mà em ngốc thật. Có thể em chưa hiểu con người anh, nhưng em nào đâu có cơ hội đó, anh luôn khép kín, ít khi chia sẻ với em những gì anh nghĩ. Em chịu đựng đủ lắm rồi, chúng ta dừng lại thôi, em không muốn kéo dài thêm những ngày tháng mệt mỏi, dai dẳng, chờ đợi. Em muốn kết thúc những suy nghĩ, băn khoăn; em không muốn lúc nào cũng phải đoán mò những suy nghĩ của anh. Em thật sự thích anh, nhưng không vì thế mà em mãi lừa gạt chính mình, em không muốn tiếp tục trốn tránh, làm như không biết gì.Tuy rất đau khổ nhưng em không hề trách anh… kết thúc nhé anh! Tạm biệt anh…"
Nói như thế nhưng cô ấy vẫn chờ, vẫn hy vọng anh sẽ giữ cô lại, vẫn trông đợi được nghe những lời anh giải thích, nhưng tất cả cô nhận lại được chỉ là sự im lặng… Sự im lặng ấy đã đánh tan mọi hy vọng của cô, một sự im lặng kết thúc mãi mãi, anh chấp nhận để cô đi. Cô khóc nhiều lắm, vì mất anh là cô mất đi quá nhiều, từ nay cô không còn nhìn thấy ánh mắt của anh, giọng nói của anh, và không còn nhìn được gương mặt anh,… Khi đánh mất những gì mình yêu thương, trân trọng thì người ta đương nhiên sẽ khóc… 
Nhưng sự thực thì không phải như cô nghĩ… 
Rồi thời gian dần qua, cô ấy sống lặng lẽ, học tập rồi tốt nghiệp, đi làm cho một công ty. Hai người đã không liên lạc gì với nhau từ ngày ấy. Cuộc sống quả thật nhàm chán đối với cô, tựa như được lập trình và theo đó mà làm, lặp đi lặp lại như thế hết ngày này qua ngày khác. Cuộc sống bộn bề làm cô quên mất cô thật sự cần gì cho bản thân. Luôn vui vẻ với mọi người, năng nổ trong công việc, là một người con hiếu thảo, là một người bạn tin cậy, nhưng không ai biết tồn tại trong cô một nỗi buồn thầm lặng, như thế cô sống chỉ cho trọn ngày vẹn tháng, không còn biết niềm vui thật sự là gì nữa.
Cô héo hon dần theo năm tháng khi biết được mình không còn sống được bao lâu… vì bệnh nan y đang hoành hành, sự thật khiến cô ngỡ ngàng và ngã quỵ, nhưng vì gia đình, cô phải mạnh mẽ trước mặt tất cả mọi người, âm thầm hoàn thành những gì còn dở dang, và cố gắng làm xong trách nhiệm của một người con… và sống những ngày còn lại cho riêng mình. Thời gian lấy đi của cô nhiều thứ nhưng nó cũng là động lực giúp cô có can đảm nói lên tâm tư của cô với người mang lại cho cô hạnh phúc nhưng cũng để lại đau khổ nhiều. Cô gửi cho anh ấy một e-mail, cũng là để kết thúc những gì cô muốn một cách mãn nguyện và để ra đi không hối tiếc một điều gì:
"Anh à, là em… Thời gian qua anh ra sao? Sống có tốt không? Anh có đang quen với ai không? Anh đang làm gì?... Anh thông cảm nhé, em hỏi nhiều quá phải không, nhưng em muốn biết nhiều hơn thế nữa kia… Từ lúc ấy đến nay cũng đã mấy năm rồi hả anh, em thì cũng rất tốt, tuy có hơi vất vả nhưng cũng đã qua. Em muốn nói với anh nhiều lắm, không biết bắt đầu từ đâu… Trong thời gian qua, em đã sống không có anh, như những ngày trước khi gặp anh, em vẫn như bây giờ, đơn độc một mình, em cũng đã thử tìm cho mình một chốn bình yên nơi những người khác, nhưng em không tìm thấy anh à. Và em bỏ cuộc, em không tìm nữa vì em nhận ra rằng em biết bình yên của mình ở đâu nhưng cứ mải miết đi tìm thì quả thật ngớ ngẩn…
Anh, trong khoảng thời gian qua, ngày nào em cũng nghĩ về anh, em muốn biết cuộc sống của anh như thế nào, muốn biết những gì liên quan đến anh, nhưng em không bao giờ dám hỏi, và em cũng không có quyền hỏi, vì… chúng ta chia tay rồi. Vì thế, em đã rất cố gắng, cố gắng sẽ thôi quan tâm anh nữa, sẽ không nhớ anh đến nỗi chạy qua nhà anh và chỉ đứng thế thôi. Sẽ không khóc vì anh hàng đêm nữa, sẽ không chạnh lòng khi nhìn thấy hai người nào đó nắm tay nhau đi trên con đường tụi mình hay đi, sẽ không bất chợt nghĩ đến anh khi có ai đó gọi tên anh, sẽ không chú ý đến cái nick của anh đang sáng. Và sẽ không tìm đến những gì liên quan đến anh nữa…
Nhưng tất cả em không làm được, em không biết em phải làm thế nào để có thể quên anh đi, em không biết… Nhưng trong lòng em luôn tồn tại một câu hỏi mà bây giờ em muốn hỏi anh: anh có từng thích em không, dù chỉ là cảm giác thôi? Chỉ như thế thôi, anh có thể trả lời em không? Nếu như trước khi em đi, em có thể biết được câu trả lời thì ông trời vẫn còn thương em lắm! Em sắp phải rời bỏ mọi thứ để mãi mãi ra đi, em không muốn phải khuấy động cuộc sống của anh, nhưng em không nói ra những gì trong lòng thì em sẽ không cam tâm… em không cam tâm. Ước nguyện còn lại sau cùng của em là được nhìn thấy anh lần cuối, vì… em nhớ anh, nhớ anh đã mấy năm rồi. Anh có thể hứa với em rằng anh sẽ sống thật tốt, thật hạnh phúc không? Em mong rằng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với anh, hình như đây là lời hứa đầu tiên em cần anh hứa, anh làm được mà, phải không? Rồi mọi chuyện cũng sẽ là quá khứ… Hãy luôn vui nha anh. Nếu như duyên trời sắp xếp cho chúng ta gặp nhau, thì em tin anh sẽ tìm thấy em, em sẽ chờ anh… em sẽ cố gắng…"
http://x42.xanga.com/d1cd763a66c33124042562/m89698773.jpg
Anh ấy thật sự sốc khi đọc được những dòng ấy… Anh không nghĩ là từ khi ấy cho đến bây giờ cô ấy thích anh tới vậy. Anh nghĩ là cô đã có một cuộc sống mới bên người mình yêu thương, nhưng không… Và anh bàng hoàng khi biết rằng anh sẽ vĩnh viễn mất đi cô, giờ đây anh ấy mới thấy, mình thật sự sai lầm, và thật ngốc khi đã để cô ấy rời bỏ, anh đã không biết gìn giữ niềm hạnh phúc mà chỉ có cô ấy mới mang lại cho anh… Nhưng số phận không cho phép anh làm như vậy, anh không dám níu kéo cô lại, với hoàn cảnh của anh, anh không thể giữ lại cô bên cạnh mình, vì thế anh càng không dám nói là anh cần cô ấy đến mức nào.
Anh rất muốn nói yêu cô, yêu rất nhiều nhưng không thể. Mỗi lần được ở bên cô, anh cảm thấy vui lắm, những trò đùa trẻ con anh cho là ngớ ngẩn của cô thật sự làm cho anh dễ chịu và nhẹ nhàng. Và vẻ mặt tươi cười, vô tư ấy làm cho anh thấy thế giới này thật đẹp lạ kì và không còn u ám như trước khi anh gặp cô, anh không bao giờ nói anh thật sự thích cô vì anh không muốn để cô có bất kì niềm tin nào, vì anh sẽ rời bỏ cô, anh không muốn cô ấy thất vọng... Vì anh sắp phải di dân theo gia đình, anh không có can đảm để nói, anh sợ, sợ sẽ làm cô ấy buồn, anh không nghĩ là cô ấy thích anh nhiều đến thế, thà để cô giận và trách anh, như thế sẽ làm cho cô quên anh nhanh hơn, đó là lý do anh không thể giữ cô bên cạnh, anh ấy không biết tương lai sẽ ra sao, bởi thế anh không có lý do nào buộc cô ấy phải chờ đợi. Có thể anh ấy sẽ về, nhưng bao nhiêu năm? Vài ba năm hay suốt cả đời? Anh để cô ấy được tự do đi tìm kiếm hạnh phúc mới, nhưng anh quên rằng niềm hạnh phúc của cô là anh.
Anh không muốn cho cô ấy biết quá nhiều về anh, vì càng biết nhiều thì sẽ lâu quên, anh muốn ở cạnh cô trong im lặng, để tận hưởng thật trọn vẹn những gì cô mang lại cho anh,... anh không muốn nghĩ đến điều đó…
Sự bình yên nhẹ nhàng, sự vô tư, trong sáng trong ánh mắt cô, ở bên cô, anh cảm thấy thế giới thật đẹp, dường như không còn những trăn trở, suy tư ngự trị trong tâm hồn anh, chỉ còn là những phút yên bình thật sự… mà không ai đem lại cho anh… Thà để cô ấy quên anh đi còn hơn là để cô ấy phải trông chờ một tương lai vô hình… Thường thì số phận hay thích trêu người. Người ta thường ví tình yêu như những thứ thật thiêng liêng, thật đẹp đẽ, nhưng có thể hình dung tình yêu như những mảnh giấy được cắt thành hình trái tim. Cắt thật đẹp, ta có một trái tim nguyên vẹn,  một cặp đôi hoàn hảo. Nhưng Chúa trời nào để cho ai cũng được ở bên một nửa thật sự của mình? Ngài cầm hàng vạn, hàng tỷ mẩu giấy hình trái tim đó và xé đôi, trộn lẫn chúng vào nhau... Thế là giữa thế gian rộng lớn, chúng ta lại phải mò mẫm, tìm kiếm nửa còn lại. Có những đôi may mắn,  họ tìm thấy nhau giữa muôn vạn con người, và... rất hạnh phúc. Những đôi kém may mắn hơn,  do không tìm ra hoặc đã lầm tưởng người khác là một nửa của mình. Những mẩu giấy được chấp vá vẫn sẽ tạo thành hình trái tim, nhưng nó không hoàn hảo, trọn vẹn. Kết quả cũng có thể là một "happy ending", cũng có thể là nước mắt. Tuy họ đã tìm thấy nhau, giữa trời đất bao la rộng lớn tìm kiếm được một nửa yêu thương thật không dễ dàng nhưng số phận lại không cho họ được toại nguyện ở bên nhau… 
Anh trả lời mail của cô ấy, anh nói ra hết những gì anh nghĩ, nói lên tình cảm thật của anh, cái mà anh đã chôn vùi bao năm nay để vượt qua những ngày tháng vô vị khi không có cô ở bên, anh nói hết tất cả vì anh không muốn mình đánh mất thêm một cơ hội này nữa dù là mong manh, cô ấy đọc được hay không là do ý muốn của Chúa trời. Anh hy vọng nhiều lắm, hy vọng như chưa bao giờ hy vọng, anh hy vọng sẽ tìm được cô trước khi anh vĩnh viễn không còn gặp được cô nữa, anh muốn ôm chặt cô trong lòng, được nắm bàn tay bé nhỏ ấm áp mang lại sức mạnh cho anh, muốn được hôn nhẹ lên trán cô, và muốn ngắm nhìn đôi mắt dịu dàng nồng ấm ấy thêm một lần nữa trong đời… 
Còn cô… chờ đợi anh nhưng… 
Cô không còn sức lực nữa rồi, toàn thân mất cảm giác… cô mệt mỏi, ánh mắt vô hồn hướng về một nơi xa xăm, cô đang nhìn thấy một thế giới khác, nơi cô sẽ đến chăng? Hay cô đang nhìn về kí ức, nhìn một cách rất nhanh, để không phải bỏ sót lại? Cô nhìn về người ấy… trong sâu thẳm ánh mắt ấy, còn đó những hy vọng mong manh… mong chờ được thấy người mình yêu, chờ đợi, chờ đợi tựa như một thói quen đã khắc sâu vào tiềm thức… Khi người ta đã đủ đau khổ và quá sức chịu đựng,  người ta sẽ khóc. Cô khóc khi chợt nhận ra rằng cuộc sống quá ngắn ngủi, khi ấy là lúc cô thấy yêu cuộc sống vô cùng. Những giọt nước mắt trên khóe mi từ từ nối nhau rơi xuống, dường như chúng đã quen với việc này lắm rồi, nhưng lần này lại khác, chúng hối hả hơn gấp gáp hơn, vì lần này là lần cuối cùng trong đời, cô ấy khóc… Lần cuối cùng cô ấy khóc vì nhớ về người mà cô ấy đã nhớ trong ngần ấy năm; khóc vì cho đến tận bây giờ, cô ấy nhận ra: thứ tình cảm lần đầu tiên cô được biết tới và chỉ trao cho một người duy nhất ấy đó là… tình yêu thật sự, vì chưa bao giờ cô ấy nghĩ tình yêu là sẽ như thế nào. Khóc… để kết thúc những cơn đau hành hạ mỗi đêm. Cô nhắm nghiền mắt lại, nước mắt rơi nhiều… rồi ngưng lại mãi mãi. Cho đến cuối đời, cô ấy vẫn ôm mãi một hình bóng đã thuộc về quá khứ xa xôi. Cũng có thể là bất công quá, nhưng chỉ có cái chết mới đem lại sự vĩnh hằng, và một tình yêu trọn vẹn.
Đã quá muộn rồi, cô ấy không chờ anh được nữa, cô đã quá mệt mỏi rồi, cô trút hơi thở cuối cùng khi anh vừa bước vào phòng, anh chạy nhanh đến bên giường bệnh, anh không tin là mọi chuyện đã trễ, dường như cả thế giới đổ sầm trước mắt anh… Anh nhẹ nhàng nâng cô ấy lên, ôm chặt vào lòng và cảm nhận, yêu thương, xót xa, tiếc nuối, trách móc và gào khóc… Mọi mong muốn của anh cũng như của cô, giản dị chân thành là thế nhưng không thể thực hiện được…  Anh ấy đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng… Cô ấy đã hết thời gian... Anh nghẹn ngào trong nước mắt ân hận: tại sao em không chờ anh? Em muốn biết câu trả lời mà, tại sao đi nhanh như thế thì sao anh nói cho em biết được, tại sao…? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ?... Hàng loạt câu hỏi đứt quãng bởi những tiếng nấc làm nát tan cõi lòng… Hỏi chỉ đơn giản là hỏi thế thôi, vì không có ai trả lời anh. Trong cuộc đời, mất thì có thể tìm lại được nhưng cũng có trường hợp mất đi thì không bao giờ có được nữa,… đôi khi bỏ lỡ một cơ hội thì sẽ không có cơ hội thứ hai. Vì thế, anh ấy cứ ôm mãi một niềm hối tiếc, nỗi day dứt và cả tình yêu chân thành anh dành cho cô ấy sống như thế cho đến hết cuộc đời.
alone8mq.gifVì anh đã hứa với cô ấy là sẽ sống thật hạnh phúc, là lời hứa đầu tiên mà anh hứa với cô, cho nên anh phải tiếp tục sống. Và niềm hạnh phúc anh ấy có là tình yêu chân thành từ cô, nhờ nó mà anh đã sống thật tốt. Anh không thể làm cô ấy buồn và thất vọng vì anh… Vì anh biết cô ấy luôn dõi theo anh từng ngày… Một tình yêu dang dở nhưng trọn vẹn.
Một ngày kia, anh đang đứng nơi mà cô ấy từng đến, nhìn về phía chân trời xa xa, những tia nắng héo hắt cuối cùng cũng lần lượt chiếu xuống, ánh sáng yếu ớt dần… Anh luôn mang trong lòng một niềm tin, tin rằng ở phía chân trời xa xôi kia, cô ấy vẫn đang chờ anh đến… Tình yêu của họ chỉ mới bắt đầu, cuộc hẹn hò đầu tiên của hai người, lần này thì đương nhiên anh ấy sẽ đến. Hai người sẽ gặp nhau nơi chân trời bình yên.

HAI SẮC HOA TI-GÔN


Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng : "Hoa giống như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi".
Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp : "Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng nghĩ suy".
Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trần gian khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm
Trong một ngày vui, pháo nhuộm đường
Từ đấy thu rồi thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo với chồng tôi
Từng mùa thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây trắng
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi ! Người ấy có buồn không ?
Có thầm nghĩ đến loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng...

 

Bài thơ Đôi Dép

Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ..

Bác sĩ và bệnh nhân


Một hôm trong bệnh viện tâm thần , ông giám đốc bệnh viện muốn kiểm tra các bệnh nhân trong viện của ông , ông mới dẫn các bệnh nhân của ông đến 1 hồ bơi và kêu các bệnh nhân của mình lần lượt nhảy xuống hồ nhưng trong khi đó trong hồ bơi thì không có nước , phương pháp kiểm tra của ông là ai nhay xuống nước là bị điên còn ai không nhảy xuống là không bị điên . Ông vừa nói xuống bơi thì tất cả các bệnh nhân của ông đều nhảy xuống.Ông cảm thấy khá thất vọng vì có quá nhiều bệnh nhân nhảy xuống
Sau cuộc kiểm tra liền họp các bệnh nhân bệnh viện của ông để thông báo kết quả
Ông nói với bệnh nhân 2 điều là
Ông nói : Điều 1 trong lúc tôi quan sát thì thấy các bạn đều nhảy xuông hồ không có nước , ngưới thì bơi sải người thì bơi ếch nhưng trong khi quan sát thì tôi thấy có 1 bệnh nhân không nhảy xuống tôi cảm thấy vui mừng ,tôi vội lại hỏi :''tại sao cậu không nhảy xuông bơi''.Cậu ấy trả lời:'' thưa bác sĩ em không biết bơi''
Ông nói : Điều 2 nhưng tôi cũng muốn thông báo với các bạn là chúng ta có 1 tin vui va 1 tin buồn
Tin vui là trong cuộc thử nghiệm lần 2 cũng như cuộc thử nghiệm lần 1 nhưng lần này là hồ bơi có nước . Trong lúc thử nghiệm có 1 bạn bị chết đuối nhưng đả có bạn cứu bạn đó
Tin buồn đó là không hiểu sao khi cứu được bệnh nhân đó lên thì bệnh nhân đó lại treo cổ tự tử
Mới nói đến chổ đó người bệnh nhân mà cứu bạn mình liền đứng lên xin phát biểu: Dạ!không có bác sĩ , em thấy nó ướt quá nên treo nó lên cho nó khô

23/11/11

Cuộc đời vốn dĩ chỉ là một giấc mơ mà thôi

Cuộc đời dài bao lâu hả tôi? 30 năm, 50 năm, 70 năm rồi sẽ qua thôi nhanh như gió thoảng. Kẻ xấu, người hiền, giỏi giang, dốt nát, cô bé khiến tôi ngẩn ngơ một chiều trên phố, ông lão tóc bạc trắng chơi nhạc buổi chiều công viên, nào ai ở lại. Kẻ nghèo khó, kẻ sang giàu, ai chẳng trở về dưới mảnh đất sâu? Trái đất này tồn tại đã bao lâu? Lớp lớp người đi qua hàng triệu triệu năm trước khi tôi ở đó. Bao nhiêu người rồi, bao nhiêu số phận rồi, bao nhiêu khuôn mặt chẳng lặp lại chìm vào quên lãng? Và ngày vẫn trôi, đêm vẫn trôi. Sáng sáng mặt trời dạo khúc ca bình minh chói lọi, đêm đêm trăng vàng khẽ hát ru điệu ấp ủ những vì sao. Có ai biết tôi đã sinh ra không? Có ai biết tôi đang khóc đang cười? Có ai biết vì sao tôi vẫn mở đôi mắt nhìn đời sớm mai thức dậy? Ôi, đêm vẫn trôi và ngày vẫn trôi. Đã nhiều lần tôi tự hỏi chính tôi. Sẽ là gì đây nếu chẳng phải loài người, chẳng đứng giữa Địa cầu hạt bụi. Tôi sẽ là ai? Trước khi tôi cất tiếng chào đời tôi là ai? Và mai sau khi tôi muôn đời im lặng tôi là ai? Lẽ nào chỉ có bóng tối vô thức vô hình. Như một con sông tối tăm dài vô tận, bỗng lóe lên một chút ánh sáng của 70 năm tôi đang trải qua đây, rồi lại trở về vô tận tối tăm? Làm sao tôi biết được. Lẽ nào những suy nghĩ này, tâm hồn này, kí ức này, hơi thở này, chỉ là một khoảnh khắc trong cái chớp mắt của thời gian. Vậy thôi sao? Và sẽ lại giống như tỉ tỉ người từng sinh ra và mất đi, quên lãng, lãng quên. Cuộc đời dài bao lâu hả tôi? 20 năm đầu qua mất rồi. Dẫu biết rằng mỗi ngày có thể là ngày tiếp theo, hoặc là ngày cuối cùng tôi sống. Chẳng có gì ngoài hiện tại, hiện tại dấu yêu. Tiếc thay đầu óc tôi nhỏ bé chẳng giữ được gì nhiều. Mọi thứ cứ thế trôi qua kẽ tay. Cát ơi đừng trôi nữa, cát vẫn trôi. Nước ơi, đừng trôi nữa, nước vẫn trôi. Gió ơi xin lặng im, gió ngần ngại chối từ. Những gì tôi có đẹp lắm chứ. Tháng ngày tôi đặt dấu chân qua. Làm sao giữ được đây? Những ngày mưa sẽ qua, những đêm Đông gió lạnh sẽ qua, mùa Xuân cũng qua. Chú ve sầu say cung đàn ca hát, rồi cũng để lại lớp vỏ lạnh lẽo dưới gốc cây vàng mùa Thu lá rụng. Đâu có thứ gì sót lại. Ước gì cuộc sống này trở thành một cô gái để tôi ôm lấy trong vòng tay, để tôi vuốt ve mái tóc dịu hiền, áp mặt nàng vào bên ngực trái. Tôi yêu nàng biết bao, giữ nàng trong khoảnh khắc, vì ngày mai nàng lại ra đi. Và những con người là cuộc sống của tôi. Lẽ vì sao mỗi đêm tôi đều gửi những lời nguyện cầu cho bạn yên giấc. Bạn đã sẻ chia cùng tôi những năm tháng cuộc đời này, quí bạn biết bao, yêu bạn biết bao. Giây phút ngọt ngào khi ai đó gọi tên tôi trên phố, ai đó mỉm cười tạm biệt, ai đó chia sẻ niềm vui nỗi buồn, ai đó giận hờn, ai đó thích tôi, ai đó ghét tôi, ai đó nhớ tôi, ai đó sẽ quên tôi. Cảm ơn. Và cảm ơn. Thân xác này có là gì đâu, đẹp xấu chẳng là gì, một khuôn mặt con người ai chẳng có. Chỉ có tâm hồn bất diệt. Hãy nhìn tôi đi nhé, hãy gọi tôi đi nhé, nếu bạn cần. Làm sao, làm sao tôi có thể trả hết món nợ đã vay tạo hóa, may mắn biết bao nhiêu, để được gặp bạn trong 70 năm ngắn ngủi này. Xin hãy nhớ đến tôi. Xin hãy nhớ đến tôi. Xin hãy nhớ đến tôi. Tôi muốn mình luôn tiếc nuối. Tôi muốn mình luôn sợ hãi. Tôi muốn mỗi năm, mỗi tháng, mỗi ngày, mỗi giờ mỗi phút mỗi giây tôi sống là mỗi giây mỗi phút mỗi giờ, mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm yêu thương dào dạt. Chiếc đồng hồ kia ơi cứ gõ, kệ mi đấy. Ta cứ lang thang trên những con đường đầy hoa, qua những mặt hồ ngày mưa trắng xóa, ta làm những gì ta muốn làm. Ta sẽ nắm tay những người ta yêu mến, chúc ngủ ngon đến họ, nói những lời yêu thương đến họ. Ta sẽ thêm vào cuốn album của riêng ta những khoảnh khắc hạnh phúc, những nụ cười, mọi thứ ta có. Để rồi mai… Để rồi mai… Để rồi mai… Tôi sẽ hát một bài ca tạm biệt. Hẹn gặp lại nhau ở một đồng cỏ xanh đầy nắng. Cuộc đời chỉ là một giấc mơ. Chèo thuyền đi bạn. Chèo thuyền đi bạn. Đời chỉ là một giấc mơ.

Hoadoquyen- 20/11/11

Anh


Hoadoquyen- 20/11/11

Hoadoquyen- mrs Du

Hoadoquyen- 20/11/11

5/11/11