23/11/11

Cuộc đời vốn dĩ chỉ là một giấc mơ mà thôi

Cuộc đời dài bao lâu hả tôi? 30 năm, 50 năm, 70 năm rồi sẽ qua thôi nhanh như gió thoảng. Kẻ xấu, người hiền, giỏi giang, dốt nát, cô bé khiến tôi ngẩn ngơ một chiều trên phố, ông lão tóc bạc trắng chơi nhạc buổi chiều công viên, nào ai ở lại. Kẻ nghèo khó, kẻ sang giàu, ai chẳng trở về dưới mảnh đất sâu? Trái đất này tồn tại đã bao lâu? Lớp lớp người đi qua hàng triệu triệu năm trước khi tôi ở đó. Bao nhiêu người rồi, bao nhiêu số phận rồi, bao nhiêu khuôn mặt chẳng lặp lại chìm vào quên lãng? Và ngày vẫn trôi, đêm vẫn trôi. Sáng sáng mặt trời dạo khúc ca bình minh chói lọi, đêm đêm trăng vàng khẽ hát ru điệu ấp ủ những vì sao. Có ai biết tôi đã sinh ra không? Có ai biết tôi đang khóc đang cười? Có ai biết vì sao tôi vẫn mở đôi mắt nhìn đời sớm mai thức dậy? Ôi, đêm vẫn trôi và ngày vẫn trôi. Đã nhiều lần tôi tự hỏi chính tôi. Sẽ là gì đây nếu chẳng phải loài người, chẳng đứng giữa Địa cầu hạt bụi. Tôi sẽ là ai? Trước khi tôi cất tiếng chào đời tôi là ai? Và mai sau khi tôi muôn đời im lặng tôi là ai? Lẽ nào chỉ có bóng tối vô thức vô hình. Như một con sông tối tăm dài vô tận, bỗng lóe lên một chút ánh sáng của 70 năm tôi đang trải qua đây, rồi lại trở về vô tận tối tăm? Làm sao tôi biết được. Lẽ nào những suy nghĩ này, tâm hồn này, kí ức này, hơi thở này, chỉ là một khoảnh khắc trong cái chớp mắt của thời gian. Vậy thôi sao? Và sẽ lại giống như tỉ tỉ người từng sinh ra và mất đi, quên lãng, lãng quên. Cuộc đời dài bao lâu hả tôi? 20 năm đầu qua mất rồi. Dẫu biết rằng mỗi ngày có thể là ngày tiếp theo, hoặc là ngày cuối cùng tôi sống. Chẳng có gì ngoài hiện tại, hiện tại dấu yêu. Tiếc thay đầu óc tôi nhỏ bé chẳng giữ được gì nhiều. Mọi thứ cứ thế trôi qua kẽ tay. Cát ơi đừng trôi nữa, cát vẫn trôi. Nước ơi, đừng trôi nữa, nước vẫn trôi. Gió ơi xin lặng im, gió ngần ngại chối từ. Những gì tôi có đẹp lắm chứ. Tháng ngày tôi đặt dấu chân qua. Làm sao giữ được đây? Những ngày mưa sẽ qua, những đêm Đông gió lạnh sẽ qua, mùa Xuân cũng qua. Chú ve sầu say cung đàn ca hát, rồi cũng để lại lớp vỏ lạnh lẽo dưới gốc cây vàng mùa Thu lá rụng. Đâu có thứ gì sót lại. Ước gì cuộc sống này trở thành một cô gái để tôi ôm lấy trong vòng tay, để tôi vuốt ve mái tóc dịu hiền, áp mặt nàng vào bên ngực trái. Tôi yêu nàng biết bao, giữ nàng trong khoảnh khắc, vì ngày mai nàng lại ra đi. Và những con người là cuộc sống của tôi. Lẽ vì sao mỗi đêm tôi đều gửi những lời nguyện cầu cho bạn yên giấc. Bạn đã sẻ chia cùng tôi những năm tháng cuộc đời này, quí bạn biết bao, yêu bạn biết bao. Giây phút ngọt ngào khi ai đó gọi tên tôi trên phố, ai đó mỉm cười tạm biệt, ai đó chia sẻ niềm vui nỗi buồn, ai đó giận hờn, ai đó thích tôi, ai đó ghét tôi, ai đó nhớ tôi, ai đó sẽ quên tôi. Cảm ơn. Và cảm ơn. Thân xác này có là gì đâu, đẹp xấu chẳng là gì, một khuôn mặt con người ai chẳng có. Chỉ có tâm hồn bất diệt. Hãy nhìn tôi đi nhé, hãy gọi tôi đi nhé, nếu bạn cần. Làm sao, làm sao tôi có thể trả hết món nợ đã vay tạo hóa, may mắn biết bao nhiêu, để được gặp bạn trong 70 năm ngắn ngủi này. Xin hãy nhớ đến tôi. Xin hãy nhớ đến tôi. Xin hãy nhớ đến tôi. Tôi muốn mình luôn tiếc nuối. Tôi muốn mình luôn sợ hãi. Tôi muốn mỗi năm, mỗi tháng, mỗi ngày, mỗi giờ mỗi phút mỗi giây tôi sống là mỗi giây mỗi phút mỗi giờ, mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm yêu thương dào dạt. Chiếc đồng hồ kia ơi cứ gõ, kệ mi đấy. Ta cứ lang thang trên những con đường đầy hoa, qua những mặt hồ ngày mưa trắng xóa, ta làm những gì ta muốn làm. Ta sẽ nắm tay những người ta yêu mến, chúc ngủ ngon đến họ, nói những lời yêu thương đến họ. Ta sẽ thêm vào cuốn album của riêng ta những khoảnh khắc hạnh phúc, những nụ cười, mọi thứ ta có. Để rồi mai… Để rồi mai… Để rồi mai… Tôi sẽ hát một bài ca tạm biệt. Hẹn gặp lại nhau ở một đồng cỏ xanh đầy nắng. Cuộc đời chỉ là một giấc mơ. Chèo thuyền đi bạn. Chèo thuyền đi bạn. Đời chỉ là một giấc mơ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét