12/6/13

Mối Tình Đầu

Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người đều có một mối tình đầu thật đẹp, đa số mối tình đầu là tình dang dở, không biết có phải do câu nói “tình chỉ đẹp khi còn dang dở”. Trái tim bạn đã dàng trọn cho một người nhưng người đó lại không. Sao tôi cứ trông hoài một tình yêu vô vọng, em đã mãi rời xa tôi mà tôi vẫn lưu luyến một điều gì ở em vậy? Em đã nói chúng ta là bạn của nhau sẽ tốt hơn. Câu nói rất đỗi giản dị nhưng nó lại như một con dao khứa nát trái tim tôi. Chẳng lẽ tình yêu của tôi dành cho em bấy lâu nay mà chỉ nhận được hai tiếng “tình bạn” thôi sao. Tôi thấy mình như chiếc gương tan vỡ thành từng mảnh, nếu không có em ở đó chắc tôi đã ngã quỵ xuống rồi chứ không thể cố đứng vững được nữa. Tôi cố đứng ở nơi đó, chờ em đi thật xa, thật xa để rơi những giọt nước mắt. Bởi vì tôi không muốn trong mắt em tôi lại là một con người yếu đuối đến vậy phải không em.
Còn nhớ lần gặp nhau gần nhất là vào dịp lễ em về quê. Và thế là tôi cũng cố vượt qua hàng trăm cây số chỉ để gặp mặt em. Lúc về tới nơi tôi chỉ nói trong mệt mỏi “Anh đang ở gần nhà em, em ra gặp anh được không? Một lát thôi cũng được, môt lát thì anh cũng đủ vui rồi”. Tôi không phải lấy lòng thương hại của em vì tôi chỉ muốn trân trọng từng phút giây ở bên em thôi. Và điều tôi mong ước của tôi cũng đã tới, em đã ra gặp tôi. Từ xa tôi đã nhận ra dáng người quen thuộc mà chắc có lẽ cả đời này tôi lại không quên, vẫn nước da đó, mái tóc bồng bềnh trong gió đó, em vẫn như xưa, một cô gái dịu dàng, giản dị, mộc mạc dễ làm đắm say bất kì chàng trai nào. Trông thấy em, tôi vội chạy tới để cầm chắc đôi tay nhỏ nhắn đó nhưng em lại lạnh lùng giật tay lại, rồi nói tỉnh bơ “Có gì không anh? Em còn nhiều việc quan trọng lắm”. Ánh mắt tôi thoáng buồn, rồi tôi kéo tay em ra và đặt vào tay em một món quà nhỏ và giục em mở món quà đó ra. Khi em mở ra, một hộp nhạc hình trái tim vang lên những tiếng nhạc, tiếng nhạc như thổ lộ tấm lòng của tôi cho em. Tôi không biết lúc ấy em đang nghĩ gì nhưng đối với tôi, tôi đã nói hết tình cảm của tôi dành cho em. Em đứng ngắm nhìn món quà nhỏ của tôi rất lâu, nhưng em lại không nói gì rồi lẳng lặng bỏ đi.
Từ cái ngày hôm đó, ngày mà em không muốn nói chuyện với tôi dù chỉ một lời. Lúc ấy tôi không biết phải làm gì, không biết mình đã làm sai điều gì nữa, mà em mãi rời xa tôi và rồi mất hẳn.

Tôi không biết phải nói gì ngoài im lặng. Từ khi có em, tôi đã thế nào là yêu một người, nhớ nhung một người. Em đã đi vào trong cuộc sống của tôi từ khi nào tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi chỉ biết một sự thật là tôi đã yêu em rồi. Khoảng thời gian ngắn trong ngày của tôi ngoài việc học ra là tôi luôn nghĩ về em. Tôi đã bỏ hết những thú vui hằng ngày để được nói chuyện với em nhiều hơn. Tôi bày tỏ tình cảm của mình với em nhưng em đã cho tôi một vết thương và vết thương ấy chưa từng hề được lành lại. Nếu có một ai đó hỏi tôi giờ này tôi quan tâm ai nhất và nhớ ai nhiều nhất thì tôi vẫn sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng, người đó chính là em đấy. Đã bao đêm rồi tôi thức thật khuya ngồi đây chờ em, chờ nhận được một tin nhắn của ai, tôi không biết tại sao lại trông chờ em khi em đã cho tôi những vết thương như thế. Giờ đây, tôi vẫn đang chờ em trong cảm giác lo âu và buồn như mình đang dần mất đi một cái gì đó quý giá lắm. Có một phần trong tim tôi đang không thể ngủ yên được, phần trái tim mà tôi đã tặng cho em.
Trước lúc tôi yêu em, tôi là người luôn vô tư, luôn vui vẻ và không phải lo buồn gì. Cuộc sống trớ trêu lắm phải không em, điều đó chỉ tôi biết và em biết. Phải như trong cuộc sống có nhiều những cái “giá như” thì hay biết bao. Tôi sẽ quan tâm hơn, để em tin tưởng vào tôi hơn. Nhưng giờ đây, tôi chỉ có thể hỏi em đang làm gì? Em đã ăn cơm chưa? Trong đầu chỉ toàn những câu hỏi như vậy. Mỗi buổi sáng thức dậy tôi chỉ có thể nói với em “Chúc em một ngày mới tốt lành”. Cũng như buổi tối trước khi đi ngủ tôi chỉ muốn nói với em "Chúc em ngủ ngon nha".
Tôi nhớ em nhiều lắm, nhớ một chặng đường dài để đến bên em, nhớ nụ cười của em, nhớ ánh mắt khi em nhìn tôi, nhớ giọng nói, nhớ những ngày chúng ta đi dạo nơi công viên, và tôi nhớ thật nhiều cái lần đầu tiên em cho tôi nắm tay cùng đi dạo. Còn giờ đây, tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn em, nhưng như vậy với tôi cũng đã đủ lắm rồi. Em không cho tôi quan tâm em nữa, tôi không có cơ hội để quan tâm em một cách trực tiếp thì tôi sẽ gián tiếp để được lo lắng, chăm sóc cho em.
Tôi biết có chuyện gì đó mà em không muốn nói cho tôi biết nhưng tôi luôn muốn hỏi tại sao lại như thế? Chỉ cần em nhìn thẳng vào đôi mắt tôi mà em nói lại những gì mà em đã nhắn tin cho tôi. Chỉ cần em nói như thế, dù là lời gì đi nữa tôi cũng có thể chấp nhận được. Tôi chỉ cần thế mà thôi. Tôi biết em còn yêu tôi phải không em? Chỉ cần là như vậy thì tôi sẽ có thêm động lực để chờ đợi em, tôi tự nhủ với mình là như thế và tôi hét to lên “dù thế nào, trái tim anh luôn hướng về em”.

25/3/13

EM NẤU TÌNH YÊU THÀNH MÓN CANH

 Em nấu tình yêu thành món canh

Không gia vị, không bỏ đường

Nhưng nêm chút cảm xúc sôi trào



Em nấu tình yêu thành món canh

Những vui buồn đớn đau gác lại bên

Để lửa nho nhỏ

Rồi thưởng thức...



Em nấu tình yêu thành món canh

Không thổ lộ, không khoa trương

Để đôi khi trong cô tịch

Mình em nếm...



Em nấu tình yêu thành món canh

Như hương hoa lan xa mười dặm dù trời lặng gió

Thẩm thấu, cho và gửi lại

Thanh thoát...



Em nấu tình yêu thành món canh

Không dục vọng không vật chất nhưng đường dài

Lo khi trái tình yêu chín

Nơi em sẽ rộn ràng...!

28/7/12

Thuốc lá tình yêu

Nghiện thuốc lá suốt nhiều năm, anh không tài nào bỏ được. Chỉ còn cách giấu người yêu hút vụng trộm. Cô đành bỏ qua, vờ như không biết người yêu vẫn lén lút "hôn môi" với những chiếc đầu lọc thuốc lá.
Có lúc bực quá, cô cũng cằn nhằn:
- Hút thuốc lá ngon không? - Cô nhíu mày hỏi.
- Không ngon lành gì cả, nhưng không thể không hút.
- Em và thuốc lá, anh chọn ai?
- Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không thể ngừng yêu em.
Còn nhớ hồi mới quen nhau, anh hút thuốc nhiều kinh khủng. Cứ rảnh ngón tay ra là lại thấy điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Lúc thức đêm viết báo cáo thì càng khỏi nói, hút như đang tham gia cuộc thi hút thuốc lá nào đó. Cô thường ngạt thở, rát họng vì khói thuốc của người yêu.
Sau khi yêu nhau, anh mới bắt đầu bớt dần thuốc lá, những lúc vui vẻ ngồi quán với bạn bè, thường lẻn ra ngoài toa-lét một lúc châm điếu thuốc rồi vào ngay. Có lần vẫn bị bắt quả tang khi ai cũng ngửi thấy trên người anh mùi thuốc lá trộn với mùi nước hoa và nước tiểu của toa-lét công cộng, họ khẽ nhăn mặt.
Lần ấy, cô giận người yêu ghê lắm, cãi nhau to, chiến tranh lạnh suốt mấy ngày.
Có tối trời đẹp, trăng sao sáng lấp lánh, hai người bên nhau tận hưởng những giây phút lãng mạn của tình yêu, cô ngả vào lòng anh rồi... im bặt.
Anh cúi đầu xuống hỏi:
- Sao em tự dưng im ắng thế?
- Lúc nãy anh vừa hút thuốc lá à?
- Anh... à ừ... - Anh ấp úng.
Cô lập tức đẩy anh ra, đứng lánh sang một bên.
- Có một điếu thôi mà... anh không nói dối em! - Anh khổ sở cầu hoà.
- Sao anh không thể vì em mà bỏ thuốc lá đi? - Cô giận dỗi, và xen lẫn cả thất vọng.
- Em hãy cho anh một thời gian nữa được không?
- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh có biết không hả?
Kỷ niệm ba năm yêu nhau, họ hẹn nhau ra bãi biển kỷ niệm. Trên xe ô tô, bất ngờ cô sờ tay thấy một bao thuốc hút dở dưới khe ghế ngồi.
Cô không giận, như thể đã quen với việc ấy, nhưng cô giữ luôn bao thuốc. Anh sợ hãi nhìn người yêu, cô không có ý định trả bao thuốc cho anh.
- Anh hứa với em đi, anh hút nốt ba điếu cuối cùng trong bao thuốc này, rồi đừng hút nữa nhé!
Không nói nên lời, có điều gì cảm động dâng lên ăm ắp quanh đó. Anh chỉ biết cười ngượng nghịu, gật đầu.
Lúc ấy cho dù bắt anh lên rừng gươm, xuống biển lửa, anh cũng sẵn lòng.
Cô cũng biết bỏ thuốc lá đâu phải một sớm một chiều. Chỉ có điều, thấy người yêu không quyết tâm làm việc đó, cô muốn nghĩ cách giúp người yêu mình bỏ thuốc. Nào kẹo cai thuốc, thuốc đặc trị dứt cơn nghiện thuốc lá... cô đều cố mọi cách mà chẳng mang lại kết quả gì.
- Hay là em cũng học hút thuốc là, rồi em nghiện thuốc, rồi em sẽ cai thuốc làm gương cho anh?
- Ngốc lắm, có ai làm thế bao giờ!
- Biết đâu sẽ có tác dụng?
- Tại sao em lại phải ép mình làm cái điều chính em không muốn?
- Vậy làm thế nào để anh cai thuốc đây? - Cô lo lắng hỏi.
- Anh đã cố hết sức rồi! Ngốc ạ!
Vào giữa chợ đêm trung tâm thành phố, cô kéo anh vào hàng chụp ảnh Hàn Quốc, nhét đồng xu vào máy ảnh, rồi dán tấm ảnh nhỏ của mình vào ví anh:
- Lúc nào anh định bật diêm châm thuốc lá, anh hãy nhìn hình em!
---
Giằng co nhiều năm, anh phát chán vì việc cai thuốc như một bóng ma lởn vởn bao quanh họ, làm họ xung đột, giằng co, coi thường nhau, trách móc nhau, rốt cuộc, anh đề nghị chia tay nhau!
Họ cùng để nước mắt rơi suốt một đêm, sau khi gác máy điện thoại, tối hôm ấy. Anh chờ cô bỏ máy trước, rồi mới gác máy, kết thúc cuộc tình suốt mấy năm.
Cô sống nhẹ nhõm, nhưng cứ cảm thấy như cuộc sống đã thiếu đi thứ gì đó. Dường như anh đã tan biến đi trong cuộc đời cô, những vấn đề khó khăn quanh việc cai thuốc cũng tan biến đi. Nhưng giờ đây, cứ mỗi khi có ai hút thuốc, ngửi thấy hơi khói ấy, cô lại nhớ người yêu cũ da diết. Cô nhớ mùi thuốc lá trên người anh.
Nhớ tha thiết những giây phút ngả đầu lên vai anh, vai anh có mùi khói thuốc. Nhớ những lần anh tìm trăm phương nghìn kế để xua đi mùi khói thuốc ám quanh mình.
Cô bắt đầu điếu thuốc đầu tiên của mình như thế. Lúc ấy, nỗi nhớ anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Cô bắt đầu điếu thuốc thứ hai trong căn phòng, khói mờ bao phủ khắp, cả đệm ga giường có mùi khói thuốc, cũng như đã biến thành những chăn gối ám khói của anh ngày xưa mà cô từng căm ghét.
Ngửi thấy hơi thuốc phảng phất đâu đây, cô mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày nối ngày qua, cô không thể xa điếu thuốc lá nữa. Là nghiện thuốc, là yêu cơn ghiền ấy, tất cả cảm xúc không còn rõ rệt nữa. Cô chỉ biết là mình đã nghiện.
Một năm sau, họ gặp nhau bất ngờ ở góc phố. Như những người bạn cũ đã lâu không gặp gỡ, họ ra bờ biển ngồi hàn huyên. Cô đã gầy xanh đi rất nhiều, anh nhìn cô thương xót, đó có lẽ là vì lỗi lầm của anh.
Cô châm lên một điếu thuốc.
- Em hút thuốc? - Anh kinh ngạc nhìn cô.
- Vâng. Anh hút không? - Cô rít một hơi thật sâu, đưa cả gói thuốc cho anh.
- Không, anh bỏ thuốc lá rồi!
- Hả? Anh bỏ thuốc hồi nào? - Cô kinh ngạc nhìn anh.
- Nửa năm trước, vì một người anh yêu.
Cô lặng đi. Điếu thuốc giữa ngón tay run rẩy. Bao năm yêu nhau, tha thiết như thế, chỉ hy vọng người yêu bỏ thuốc lá, vậy mà không mạnh bằng một người yêu gặp sau đó nửa năm.
Cô cảm thấy mình đã thất bại hoàn toàn, trong đời, trong tình cảm.
Và cô im lặng ngồi hút hết những điếu thuốc còn lại.
- Và em, vì sao bây giờ em lại nghiện thuốc lá?
- Từ một năm trước, vì một người em yêu.
- Vậy... có phải vì em muốn giúp anh ta cai thuốc không? - Anh nghĩ đến một người nào đó đã đến thế chỗ mình trong đời cô. Hay đó là mình, một năm trước là lúc anh đòi chia tay.
Anh mở ví ra, đưa cô xem tấm ảnh nhỏ nhoi còn trong đó.
- Đây là người đã giúp anh cai thuốc, vì anh muốn được quay trở lại bên người đó!
Cô nhìn nhoà đi trong nước mắt, những giọt nước mắt to lăn xuống dọc theo gò má.
- Anh đã bỏ thuốc lá rồi. Giờ hãy để anh giúp em bỏ thuốc, có được không?
 

26/7/12

Tất cả đã quá muộn


Anh nói lời chia tay rồi lẳng lặng đứng cách xa cô trong bến xe bus vắng lạnh sau một chiều mưa. Xe xuất bến, anh cũng chọn một góc ngồi rất xa cô. Cô nhìn anh từ phía sau, lặng lẽ khóc… nước mắt chực trào ra khiến bờ mi cô không dám hé. Cô nhắn tin cho anh vỏn vẹn ba chữ “em đồng ý”.
Cô cố tỏ ra mình bản lĩnh dù tận sâu đáy lòng quặn thắt nỗi đau. Những ngày này, cô sống trong lo lắng, u hoài, sợ hãi để rồi nhiều lúc tỏ vẻ bất cần với anh. Và vô tình điều đó khiến anh nghĩ rằng cô không còn yêu anh nữa. Chiều nay, anh chọn con đường xa nhất ra bến xe để có thời gian nói với cô lời chia tay.
Cô đồng ý để anh rời xa cô vì cô biết như thế tốt hơn cho anh và tốt hơn cho cô. Có lẽ, cuộc đời cô đã quá nhiều nước mắt, cô không muốn khóc trên vai anh thêm một lần nào nữa. 22 tuổi, cô không nhớ mình đã khóc bao nhiêu đêm. Quá khứ đối với cô nhiều nỗi đau và bây giờ cô cũng đau không kém. Hôm nay, khi cô biết mình mang trong mình giọt máu của anh cũng là ngày anh nói lời chia tay với cô. Anh quá trẻ con đến nỗi không nhận ra được cô đang rất buồn, cô đang lo lắng, đang suy nghĩ rất nhiều về một điều gì đó. Anh chỉ đơn giản để biết trách móc cô sao không quan tâm, sao không nói nhớ anh như ngày đầu… Cô cũng không muốn trách anh vì cô biết cô là mối tình đầu của anh, anh chưa từng trải, chưa từng yêu.
Những ngày sau đó, cô có gặp anh hai lần. Nhìn vào mắt anh, cô biết anh yêu cô rất nhiều và cô cũng thế. Có lúc, cô không giấu nổi nỗi niềm, gục mặt trên bàn rồi bật khóc. Anh chở cô về, bàn tay anh nắm chặt tay cô nhưng cô cố tỏ ra vô cảm. Tối đến, anh nói với cô anh muốn trở về những ngày trước đó. Nhưng cô không thể… Và rồi, anh trả cô về với những ngày chưa quen anh với một lời cảm ơn tất cả những gì cô đã dành cho anh. Cô khóc, những giọt nước mắt lăn dài, mặn chát và xót xa.
Cô lẳng lặng giải quyết mọi việc một mình và cũng lẳng lặng chịu đựng nỗi đau mà có lẽ là cái giá cô phải trả cho cuộc đời. Cô đã không đủ can đảm để giữ lại đứa trẻ dù biết nó vô tội. Quá khứ cô cũng đã từng sai lầm. Cô đau lòng nhưng không thể có một chọn lựa nào khác. Anh từng nói nếu chuyện đó xảy ra, anh sẽ không cho cô từ bỏ nó, sẽ cố gắng như bao đôi bạn trẻ vẫn làm được. Nhưng cô không suy nghĩ giống anh, cô còn gia đình, còn những kì vọng in hằn trên mái tóc bạc pha sương, trên gương mặt già nua khắc khổ của mẹ cha, còn rất nhiều dự định cô chưa thực hiện… Cô không đủ can đảm… Cô nguyện cầu bao đêm xin anh một lời tha thứ, xin cả chúa trời.
Cô cố gắng xem anh như một người bạn, nhưng anh đã không giúp cô điều đó. Anh lạnh nhạt, cố tìm mọi cách rời xa, cố tìm mọi cách xóa đi kí ức về cô mà không biết cô đang rất đau.
Ba năm sau, sau một thời gian rất dài không vào facebook, không online yahoo, cô gặp lại anh trong quán café ấy, cái quán café một thời anh và cô vẫn thường ghé vào cuối tuần. Lần cuối cùng đi cùng anh đến đó là tối thứ 6. Ba năm qua, cô vẫn giữ thói quen đến quán café ấy vào tối thứ 6 hàng tuần. Cô nghe không biết bao nhiêu bản nhạc, có những bản tình ca anh đã từng hát tặng cô. Chiếc bàn ấy, cô ngồi một mình, nhưng lần nào cũng gọi hai tách café đen. Cô không biết anh có hay đến đây không, nhưng từ ngày xa anh, hôm nay là ngày đầu tiên cô gặp lại anh. Anh trông chững chạc, “man” hơn, đẹp trai hơn thì phải, và bên anh có một người con gái, trông hai người rất hạnh phúc. Cô nhận ra anh từ khi anh bước chân vào, nhưng anh chỉ nhận ra cô khi vô tình quay lại góc quán. Anh dắt cô bạn gái đến ngồi cùng cô. Cô mỉm cười chào anh như một phép lịch sự. Anh vui vẻ bình thường và giới thiệu cô bạn đi cùng là người yêu. Cô ngồi lại cùng anh một chút, hỏi han xã giao vài câu rồi xin phép ra về. Không biết, anh đã đủ trưởng thành và tinh tế để nhận ra nỗi buồn giăng kín trong mắt cô, trong nụ cười có vị mặn đắng trên bờ môi?
Cô chạy xe một mình trên con đường quen thuộc mà nước mắt cứ rơi, nhạt nhòa. Sau buổi tối ấy, anh có hẹn cô café và ăn tối với người yêu anh hai lần nhưng cô từ chối. Cô không muốn gặp vì không muốn làm mình đau thêm nữa.
Ba tháng sau lần gặp lại, anh gửi cô tấm thiệp hồng in tên anh và người con gái ấy. Cô mỉm cười rồi thấy lòng quặn thắt. Dường như cô đang cảm thấy mất đi một cái gì đó rất thiêng liêng, cái cảm giác như đợi chờ một điều gì đã rất lâu mà cuối cùng mới biết mình chờ vô ích!
Anh mời cô và chồng cô đến dự tiệc cưới của anh. Chả phải là bữa gặp anh ở quán café, cô gật đầu khi anh hỏi “em có gia đình rồi chứ?”. Cô còn nói thêm, “một chồng, hai con rồi anh ạ”.
Ngày cưới anh, cô đến dự một mình. Lặng nhìn anh từ ngoài sảnh cưới, cô mỉm cười chúc phúc cho anh một cách chân thành, và cũng không tránh khỏi những khoảnh khắc mơ mình đang đứng cạnh anh. Cô rót ly rượu hồng uống cùng anh rồi xin phép đi ngay sau khi cạn chén rượu.
Một năm sau ngày cưới, anh giờ đã là bố của một cậu con trai kháu khỉnh. Anh có một gia đình hạnh phúc, một người vợ yêu chồng thương con. Cô không biết anh có từng nghĩ về cô thêm một lần nào nữa không?
Mùng 2 tết, anh một mình bế đứa con trai đi chùa cầu an khi vợ anh về nhà ngoại. Bước vào ngôi chùa lớn, trong anh muốn cầu nguyện thật nhiều cho gia đình mình, cho vợ, cho con anh. Anh đốt nén nhang, chưa kịp thắp, bất chợt nhận ra một bóng dáng quen thuộc. Anh giật mình nhìn theo và bủn rủn cả người khi nhận ra cô trong bộ đồ của nữ tu. Anh gọi tên cô, cô quay lại chắp tay nhìn anh không một chút cảm xúc, như người xa lạ rồi bước đi.
Anh tìm về nơi cô từng sống, tìm cách liên lạc với mọi người thân thích với cô. Em gái cô cho anh biết, ngày đó, chị yêu một người, nhưng vì không có lựa chọn nào khác, chị đã bỏ đi đứa trẻ chưa hình hài để rồi vĩnh viễn mất đi cơ hội là mẹ. Từ đó, chị sống một mình, bao nhiêu người tìm đến với chị, chị đều chối từ. Hình như chị đang đợi chờ một điều gì đó. Cách đây một năm, nghe tin người đó cưới vợ, chị nói rằng chị đã toại nguyện vì người chị yêu đã tìm được hạnh phúc thực sự. Và chị gửi những ngày tháng còn lại nơi cửa phật để trả những lỗi lầm cho quá khứ của mình. Chị nói chị đã sai, sai quá nhiều…
Anh lặng người và thấy lòng đắng nghẹn… nhưng có lẽ, tất cả đã quá muộn…

19/6/12

Nỗi nhớ tiếng rao kem

                   Những bạn nào sinh ra và lớn lên ở thành phố thì đa phần không được biết cái âm thanh đó thú vị như thế nào. Nhưng đối với những người sống ở nvùng nông thôn như tôi, âm thanh ấy đã trở thành một phần không thể thiếu được của tuổi thơ - tiếng rao của hàng kem bán rong. Nếu ai từng được nghe thấy cái âm thanh dễ thương này thì chắc chắn cũng không thể quên được hình ảnh người bán kem miệt mài đạp xe, đằng sau chở theo một thùng kem được làm bằng gỗ, kèm theo 2 bên sườn xe là những mảnh sắt vụn, đồng nát, những túi đựng lông ngan, lông vịt, chai bia, nhựa... Và trên tay họ, luôn cầm theo một thiết bị rất đặc biệt mà chính nhờ nó mà cái thứ âm thanh kia mới được phát ra. Thiết bị đó được thiết kế rất đơn giản. Nó gồm 2 bộ phận chính: một chiếc kèn bằng đồng dài khoảng 15 cm và một cái chai nhựa dẻo có thể là một cái lọ dầu gội đầu, một chai dầu rửa bát đã dùng hết hay bất kỳ cái gì tương tự như thế. Chiếc loa đồng được nhét vào miệng cái chai nhựa kia rồi quấn chặt lại bởi dây chun.          
Đơn giản vậy đó! Khi lấy tay bóp vào cái chai nhựa, âm thanh sẽ phát ra. Thú vị hơn nữa, khi ta thả tay ra, vẫn có tiếng phát ra nhưng âm thanh thứ hai này nhỏ và dài hơn âm thanh trước đó: "Kem mút, kem mút, kem mút, kem..". Tôi không thể dùng từ nào khác phù hợp hơn các từ ấy để mô tả cái âm thanh đặc biệt đó bởi vì nếu bạn từng nghe thấy nó thì chắc chắn bạn sẽ có liên tưởng như vậy. Một sự mô tả quá chân thực! Những hàng bán rong khác, họ phải sử dụng chính giọng nói của mình để báo hiệu cho mọi người biết sự có mặt của họ. Chẳng hạn, người bán tàu pha: "Tàu phaaaaaa, tàu phaaaaaa…”; người bán dép: "Ai đổi dép đây!”; người bán muối: "Ai đổi muối đây!”... Nhưng đối với hàng kem thì người bán không phải mất công mất sức rao bằng chính tiếng nói của mình như vậy. Họ vừa đi vừa bóp cái thiết bị đó, những âm thanh đặc biệt không lẫn vào đâu được lại vang lên: "kem mút, kem mút, kem...".
Không hề có một từ ngữ nào hết, ấy vậy mà mỗi lần nghe thấy nó, hình ảnh một chiếc kem màu trắng mát lạnh lại hiện ra. Khi đưa que kem đó gần tới miệng, hơi lạnh của nó tỏa ra. Mềm mại và nhẹ nhàng, nó lan quanh vùng miệng, từ đôi môi xuống tới cằm rồi ùa qua hai bên má. Hương thơm từ sữa phảng phất luồn vào cánh mũi, len lỏi, len lỏi, chậm rãi... Hương thơm và hơi lạnh của nó tạo nên một thế gọng kìm không thể công phá, nó quyến rũ bất kỳ ai một khi đã cầm nó ở trên tay. Rồi khi ta đưa nó vào miệng, hàm răng và đôi môi ta chạm vào của nó, lưỡi áp sát vào cơ thể trắng nõn nà của nó... Vị ngọt thẩm thấu sâu vào từng tế bào lưỡi, hơi lạnh bắt đầu lan tỏa khắp hai hàm răng và đôi môi, rồi lan xuống lợi từ đó lan tỏa ra khắp khoang miệng. Một cảm giác mát lạnh, sảng khoái bao trùm y hệt như cảm giác đứng dưới một thác nước giữa một rừng cây xanh mát. Khi miệng bạn đã thư giãn thực sự bởi cái cảm giác tuyệt vời ấy, bạn sẽ nghĩ ngay đến việc cắn một miếng thật to cho đã. Đừng vội! Hãy từ từ kéo nó ra khỏi miệng. Chậm rãi, chậm rãi! Hãy để đôi môi, lưỡi của bạn được trườn trên nó, hàm răng của bạn được cọ nhẹ nhàng vào nó. Hãy nhớ, làm thật từ từ, đừng vội cho tới khi răng, môi, lưỡi của bạn không chạm vào nó nữa. Lúc đó, chiếc kem trông ướt hơn, mềm mại hơn, bóng bẩy hơn trông lại càng hấp dẫn. Hãy tiếp tục lặp lại như thế cho tới khi chiếc kem chỉ còn lại chiếc que tre đơn độc. Đó là cách thưởng thức kem tốt nhất và đó cũng là lý do tại sao nó lại có tên là kem mút. Hồi ấy, cuộc sống người dân còn nghèo, rất ít hộ gia đình có tủ lạnh nên giải nhiệt bằng kem là sự lựa chọn tuyệt vời trong mùa hè nóng bức. Cứ mỗi lần nghe thấy cái âm thanh quen thuộc đó, sự thèm muốn lại dâng lên trong mỗi đứa trẻ chúng tôi. Đứa nào có tiền thì chỉ việc chạy ra mua. Còn những đứa không có tiền mặt, thì bắt đầu lùng sục khắp nhà, khắp vườn xem có nhôm nát, sắt vụn, nhựa hỏng, chai bia thủy tinh hay lông ngan, lông vịt gì không để đem ra đổi kem. Tôi nhớ, hồi đó cứ mỗi lần nhà tôi có cúng giỗ hay công việc gì đó mà phải giết ngan, vịt thì bao giờ tôi cũng được giao nhiệm vụ cất gọn những túi lông vào một chỗ để đổi kem. Rồi nếu có uống bia, loại bia đựng trong chai thủy tinh màu xanh thì tôi cũng là người đem những vỏ chai đó đi cất giữ đầu tiên, cũng với mục đích trên. Rồi có bao nhiêu thứ đồ đạc không dùng được, bố mẹ tôi đều phân loại ra để bán cho hàng kem. Người bán kem cũng chính là người đi thu mua phế liệu. Nhờ thế mà chúng tôi tìm được người để bán những thứ không sử dụng nữa, đồng thời lại có thể mua kem ăn giải khát. Nếu hàng kem nào bán đến gần trưa mà vẫn chưa hết hàng, thì họ thường hạ giá để sớm về sum họp với gia đình. 1.000 đồng lúc này có thể mua được 6 cái kem, thậm chí là 7-8 cái. Mỗi lần có dịp đứng cạnh hàng kem, tôi lại hí hoáy nghịch ngợm cái “còi” mà phát ra âm thanh thú vị đó. Tôi cầm và bóp cho nó kêu inh ỏi. Còn cái thùng đựng kem ở đằng sau nữa chứ, hồi đó đối với tôi, nó cả là một bí ẩn lớn. Tôi đã luôn thắc mắc, bên trong cái thùng kia cấu tạo như thế nào mà lại có thể giữ được những que kem không bị tan ra thành nước. Và tôi lúc nào cũng cố nghển đầu lên xem bên trong chiếc hộp đó chứa những gì mà lại có thể làm được điều kỳ diệu như vậy. Nhưng lúc đó, chiều cao của tôi không đủ để có thể làm được điều ấy. Keeem mút, keem mút, kem mút kem.. Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, tôi cao lớn dần. Rồi một ngày, chiều cao của tôi đủ để giúp tôi có thể ngó đầu vào khám phá xem cái thùng xốp đựng kem đó có gì bí ẩn. Thật ra, cấu tạo của nó chẳng có gì đặc biệt. Nó chỉ là một cái thùng gỗ, bên trong là một lớp xốp dày. Các que kem được xếp gọn gàng vào đó, rồi được phủ một lớp báo, rồi một lớp vải để cách ly nhiệt độ trong thùng kem với nhiệt độ của môi trường bên ngoài. Với cách bảo quản như vậy, những que kem có thể đông cứng trong suốt gần 8 tiếng đồng hồ. Nhưng nếu như tôi càng cao lớn bao nhiêu, càng ngó đầu nhìn vào bên trong thùng kem đó dễ dàng bấy nhiêu thì cũng là lúc tôi không thích ăn kem nữa. Vì lý do tuổi tác chăng? Không phải vậy bởi vì hồi tôi còn nhỏ, thì từ già tới trẻ đều thích ăn kem. Lý do dễ nhận thấy nhất cho sự thay đổi ấy, tôi nghĩ chính là sự phát triển của xã hội, mức sống của người dân ngày càng được nâng cao.
 Nếu như hồi đó, tivi, tủ lạnh, điện thoại, xe máy là những đồ dùng hiếm thấy xuất hiện trong các gia đình nông thôn Việt Nam thì giờ đây, hầu như gia đình nào cũng có những thứ đó. Khi thời tiết nắng nóng, chúng ta sẽ nghĩ đến ngay việc mở tủ lạnh ra để tìm thứ gì đó giải nhiệt. Có thể là hoa quả, nước chanh, sữa, nước ngọt có ga, bia, sữa chua. Và tất nhiên, chúng ta có thể mua sẵn những chiếc kem rồi để vào trong ngăn đá tủ lạnh để sẵn sàng bỏ ra thưởng thức khi cần. Mức sống của người dân được nâng cao, họ có nhiều lựa chọn hơn. Bây giờ, người ta ít ăn kem bán dong như hồi như nữa mà thay vào đó là các loại kem đắt tiền hơn. Đó có thể là kem hộp, kem ốc quế, kem que với bao nhiêu loại hương vị như đỗ xanh, dừa, chocolate, cốm, sữa...
 Hàng kem bán rong giờ đây vẫn thỉnh thoảng vào làng tôi. Vẫn tiếng rao đó, vẫn cái kiểu thùng gỗ đó nhưng giá của một que kem đã là 500 đồng một chiếc. Cách đây không lâu, tôi đã mua một chiếc và ăn thử. Vẫn mùi vị ấy nhưng tôi không cảm thấy ngon như những chiếc kem tôi vẫn ăn hồi bé nữa. Hàng kem rong cùng với cái thứ âm thanh đặc biệt mà nó sớm hay muộn cũng sẽ biến mất cùng với sự đi lên của xã hội nhưng hình ảnh về nó mãi mãi không bao giờ phai mờ trong tâm trí của những đứa trẻ sinh ra và lớn lên tại vùng quê nghèo như tôi. Một tuổi thơ hồn nhiên và trong sáng.

13/5/12

8/5/12

Kỷ niệm ngày cưới

Hum nay "tròn trịa" một năm ngày cưới của vc mình đó.
 Sống với nhau một năm rùi.
NHiều thay đổi
Ngày trước mình nghĩ hôn nhân rất đơn giản: 2 người cứ yêu, cứ sống hết mình cho nhau, cùng xây dựng một gia đình , nếu 2 người thấy không hợp nhau nữa thì có thể chia tay, xây dựng một gia đình mới, vẫn liên lạc, con cái có thể v or c nuôi đều ok.
Bây giờ mình vẫn nghĩ vậy!
Nhưng hơi khác một tí tẹo. hi!
Anh xã nhà minh đáng yêu lém ( mặc dù nhiều lúc mình very angry với anh về những thứ linh tinh, về tính cách của anh, về cách anh đối xử với bạn bè, và đối xử với mình.Rùi nhiều lúc mình nghĩ không thể chấp nhận được, nhất quyết cả cuộc đời này không chấp nhận!")
Vì đáng yêu nên có lẽ mình sẽ cho anh xã nhà mình làm chồng " cả", chồng " hai" , chồng " ba" , chồng"...." hết vậy.
Bây giờ m chỉ nghĩ - Yêu anh! sẽ sống với anh và sinh cho anh những baby xinh dẹp (mình thích có 3 or 4 babies- không quá tham lam đâu nhỉ? )
 -----> Một ngày hạnh phúc, vui vẻ nha Q!